Không chỉ ở những bài pháp thoại, mỗi bài thơ của Thiền sư Thích Nhất Hạnh luôn chứa nhiều thông điệp ý nghĩa, khiến mỗi người đọc vừa cảm nhận được sự bình an, vừa khai mở trong trong tâm thấy những vùng ánh sáng, giúp bóng tối dần xa và những lắng lo phiền muộn được chuyển hóa từng ngày.
Kính mời quý vị cùng đến với một trích đoạn trong bài thơ “Bên mé rừng đã nở rộ hoa mai” của Thiền sư Thích Nhất Hạnh, do chính tác giả tự trình bày, cùng những hình ảnh được Phật tử Lương Đình Khoa tổng hợp, dựng thành video.
“Thầy” được nhắc đến trong bài thơ chính là Đức Thế Tôn, đã đi tìm, gọi tên những người con, những đệ tử tiếp nối trong từng hơi thở và nhân duyên.
“Thầy đi tìm con
Từ lúc non sông còn tăm tối
Thầy đi tìm con
Khi mọi loài còn chờ đợi ánh dương lên
Thầy đi tìm con
Khi con còn đắm chìm trong một giấc ngủ triền miên
Dù tiếng tù và đã vọng lên từng hồi giục giã
Không rời non xưa
Thầy đưa mắt nhìn về phương trời lạ
Và nhận ra được, trên vạn nẻo đường, từng dấu chân của con
![]() | 3 con giáp sau sẽ gặp nhiều chuyện may mắn và tốt lành nhất tháng 10 |
![]() | Như thế nào gọi là niệm Phật Tam muội? |
![]() | Sư làm sai, sao không từ bi, tha thứ cho sư? |
Con đi đâu?
Có khi sương mù đã về giăng mắc chốn cô thôn
Mà trên bước phiêu linh con vẫn còn miệt mài nơi viễn xứ
Thầy đã gọi tên con trong từng hơi thở
Tin rằng dù con đang lạc loài đi về bên nớ
Con cũng sẽ cuối cùng tìm ra được lối trở về bên ni

Có khi Thầy xuất hiện ngay giữa đường con đi
![]() | Những ngôi chùa nổi tiếng ở Việt Nam có kiến trúc Nhật Bản đẹp như tiên cảnh |
![]() | 'Có tán gia bại sản tôi cũng cố giữ' những chuyến xe 0 đồng |
![]() | Chùa Đại Bi - Linh thiêng cổ tự bên dòng sông Lô |
Nhưng mắt con vẫn nhìn Thầy như một người xa lạ
Không thấy được mối túc duyên
Không nhớ được lời nguyền xưa vàng đá
Con đã không nhận ra được thầy
Vì tâm con còn vướng bận những hình bóng xa xôi
Trong kiếp xưa, con đã từng nhiều lần nắm tay Thầy rong chơi
Thầy trò ta đã ngồi thật lâu cạnh những gốc thông già trăm tuổi
Đã từng đứng yên cùng lắng nghe tiếng gió thì thào mời gọi
Và ngắm nhìn những cụm mây trắng bay.
Con đã từng nhặt đưa Thầy những chiếc lá ngô đồng đầu thu đỏ thắm
Thầy đã từng đưa con vượt qua những khu rừng tuyết phủ giá băng
Nhưng đi đâu thầy trò ta cũng luôn luôn trở về nơi non xưa chốn cũ,
Để được gần gũi sao trăng
Để được mỗi khuya gióng tiếng chuông đại hồng
Cho mọi loài tỉnh thức…”
(trích: Bên mé rừng đã nở rộ hoa mai).